Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

Tết nghèo

Tháng tư năm tám bốn
Cơn đói kém hoành hành
Tám trăm đồng thúng thóc
Khi nhà ta sạch tanh

Ăn tết ăn thóc giống
Nhà sáu khẩu trông chờ
Lúa sống đi chết lại
Càng tăng mối nguy cơ

Ruột thịt đều bó tay
Anh em cùng hết cả
Không vay chạy được gì
Nên ta càng vất vả

Bè bạn có chừng thôi
Chờ trông chi cấp đủ
Nên lo càng lo hơn
Khiến lòng ta ủ rũ

Làng xóm và kẻ giàu
Lòng người như hẹp lại
Chẳng ai nào đoái thương
Càng hỏi thêm càng dại.

Xã hội cũng chẳng tường
Ghi chữ giàu vào cạnh
Cứu tế không có tên
Sự sống càng mỏng mảnh

Bốn con chưa biết gì
Vẫn cười đùa thoải mái
Chúng đâu biết lúc này
Lòng mẹ cha héo lại.

Chạy từng cắp gạo ăn
Giữ đều ngày ba bữa
Trong khi cứ ngày ngày
Bố dắt xe ra cửa

Đến trưa đạp xe về
Ăn cơm xong đi vội
Buôn bán mẹ không sành
Lương bố đong sao nổi.

Mỗi tháng tròn ba trăm
Ăn bốn ngày là hêt
Nhưng quyết thêm quyết nào
Chẳng lẽ ngồi chờ chết


Và vui thay chính lúc này

Đã lo đủ gạo ngày ngày cho con
Mà như tiền thóc vẫn còn
Thuê bốn người thợ làm non tháng trời
Lúa đồng phân đủ nơi nơi
Hứa mùa sai quả để đời ta tươi
Để ta sớm được nói cười
Không diễn lại cảnh héo người vì lo
Như nhớ cho hãy nhớ cho
Bài thơ trong sự dày vò nửa năm.

                                                    Xuân 1984
                                              Nguyễn Xuân Hiểu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét