Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013


Nhớ tết xưa

Xuân 1985
Đêm nằm trăn trở mãi
Nhắm mắt nhưng ngủ đâu
Nghĩ miên man lắm chuyện
Không cuối cũng chẳng đầu.

Ngày mai tết đến rồi
Bánh chưng chưa mua lá
Hoa pháo cũng tiền chưa
Thịt lợn chuồng bé quá

Nợ cũ còn chưa trả
Lo nợ mới giêng hai
Con trẻ mong tết đến
Trong khi bố thở dài

Kiếm tiền tiền chẳng có
Nhìn thóc, thóc rỗng không
Ngủ ngon sao ngủ được
Khi là bố, là chồng

Bạn hỏi: Sao bạn gầy 
Khi ốm đau không mắc
Ê a! Đành ê a!
Cho chuyện qua vì tắc

Tiêu tính toán từng hào


Giật đầu tôm cho cá
Nghĩ càng thấm lời xưa
Xé gấu lên vai vá

Ta nghèo! Ôi ngèo quá
Đôi tất rách cũng xin
Thế mà khi ta nói
Ai nào có chịu tin

Nhà mái bằng bốn gian
Lớp vàng son lộng lẫy
Che tầm mắt mọi người
Nên chẳng ai nhìn thấy

Chỉ ta nhìn thấy thôi
Những bữa cơm muối cộc
Không tương chấm rau xào
Con khua nồi công cốc

Chỉ ta nhìn thấy thôi
Rét về con chưa áo
Chỉ ta nhìn thấy thôi
Khi tháng ba hết gạo

Nhưng rồi xong vẫn phải xong
Thịt hơn chục ký, lá dong trăm tàu
Pháo hoa cũng chẳng thiếu đâu
áo con sắm đủ sắc màu con ưa
Tháng ba đói, thóc ăn vừa
Đành rằng ít cá nhiều dưa bữa thường
Anh em bố mẹ mến thương
Gọi đây là khúc trên đường ta đi
Phải đâu ta kém cỏi gì
Vội khinh ư? Hẵn có khi tiếc lời
Bởi ta còn sống ở đời
Cùng đôi tay khoẻ chẳng chơi lúc nào
Thì đường đến đỉnh non cao
Sẽ gần ngắn lại và chào đón ta
Nhân năm cũ hết tết ra
Bài thơ xuân cũng như là đời xuân
Nhựa xanh đã, sẽ dần dần
Dâng thành lá biếc trăm phần chắc trăm
Sá chi mất ngủ đêm nằm
Sá chi hiện ít kẻ thăm chốn này
Ngẫm từ xưa chí hôm nay
Đói no đâu tính một ngày mà thôi
Pháo xuân đã nổ vang rồi
Cành xuân ơi hãy đâm chồi đón xuân.

Nguyễn Xuân Hiểu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét