Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

ĐÀO XUÂN

Hoa lấp ló dưới làn da mỏng
Đợi Xuân về nở nụ Đào Xuân
Lộc chớm biếc cuối cành chóp đọt

Chờ mưa giăng buông lá Xuân Đào

                                Nguyễn Xuân Hiểu       

Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

Nhân kỷ niệm lần thứ 69 ngày thành lập QĐND Việt Nam 22/12. Tôi xin dược đăng bài thơ tôi viết năm 1974 theo chủ đề đó, để đăng trên báo tường của đại đội.
  
   BA MƯƠI NĂM HÀNH QUÂN THEO BÁC

Ba mươi năm hành quân theo Bác
Hôm nay nhìn lại quãng đường xa
Ta bỗng thấy lòng ta man mác
Trong niềm vui thắng trận chói loà.

Từ điểm chót của đỉnh cao thời đại
Cùng dân tộc ta ghé mình nhìn lại
Ta thấy ta lớn dậy sức thiên vương
Ta thấy ta lớn dậy phi thường 
So từ ấy và nơi đây ta đứng.

Ta nhìn lại ba mươi năm xây dựng
Quân đội ta từ  ấy điểm Tân Trào
Quân đội ta từ  tay trắng bước vào
Cuộc chiến đấu cùng toàn dân giữ nước

Ba mươi năm qua mỗi bước chân ta bước
Là mỗi chiến công, là mỗi nụ cười
Mỗi bước đi một dấu nối cuộc đời
Từ tăm tối đến hôm nay chói lọi.

Ba mươi năm bước theo lời Đảng gọi
Quân ta đi thêm cứng thế ta đi
Ba mươi năm gian khổ trường kỳ 
Đoàn quân vẫn bước đi theo Bác.

Vị tư lệnh, dáng thanh cao tóc bạc
Người đồng chí, người chỉ huy uyên bác
Người đã từng quen cơm vắt, ngủ rừng
Người đã nhiều lần nước mắt rưng rưng
Trong mỗi lần nghe gió về báo lạnh.
Người đã từng đi và bảo ta quyết đánh
Cho chiến thắng về đầy ắp những bàn tay.

Ôi! Tha thiết ta kính dâng lên Bác
Người đưa đường chỉ lối chúng ta đi
Từ những ngày đầu gian khổ hiểm nguy
Cho đến hôm nay đỉnh cao ta đứng
Ngàn đoá chiến công và bài ca xây dựng
Của những ngày qua và mai sau.

                                               22.12.1974
                                           Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

Bài thơ “ Giải phóng” của Xuân Hiểu 
                  & lời bình của Xuân Ngọc
                                Bài Thơ:

Giải phóng rồi!
Giải phóng rồi!
Chỉ có thế thôi
Lặp đi lặp lại
Mấy mươi năm đã trải
         Xương bạn – Da tôi – Máu anh – Máu chị…
                                         hòa cùng non nước niềm vui
Giải phóng rồi!
Giải phóng rồi!
Lòng cha se lại
Nước mắt mẹ trôi…
               Theo sông ra biển mặn mòi.
Giải phóng rồi!
Giải phóng rồi!
Mấy vạn trẻ em…
               Chờ quà chiến thắng
Mấy trăm khăn trắng…
                Trên đầu em tôi
Để chỉ thế thôi…
                Quê ta giải phóng

Lời bình bài thơ

Giải phóng rồi!*
Giải phóng rồi!
Một cụm từ quá ư đơn giản, vâng! quá đơn giản. Vậy mà vì cụm từ này suốt 30 năm dài người dân Việt Nam nói chung các chiến sỹ quân giải phóng Miền Nam, Các ông bố, bà mẹ, những người chị người em nói riêng đã phải gồng mình lên và chịu bao khó khăn gian khổ, bao mất mát hy sinh. Biết bao người con ưu tú của đất Việt đã không thể trở về sau ngày giải phóng. Máu xương da thịt của họ đã hòa cùng đất nước từ Đường Chín , Khe Xanh đến Đồng Xoài, Đất Mũi. Từ khắp các ngả đường Trường Sơn đến các vùng Đồng Tháp, Bưng Biền. Những con người bất khuất, kiên trung đã góp phần viết lên bản hùng ca chói lọi nhất của dân tộc, của nhân loại. Họ đã chấp nhận mọi sự hy sinh chỉ để đổi lấy cụm từ “Quê ta giải phóng!”.
Giải phóng rồi!
Giải phóng rồi!
Đằng sau nỗi vui mừng khôn siết của cả một dân tộc trong ngày chiến thắng, chúng ta thấy rất rõ ở đâu đó là sự trầm ngâm của những người cha mất con, những dòng nước mắt tiếc thương của những người mẹ, người chị khóc những người thân yêu của mình tuôn ...  theo sông ra biển mặn mòi.
Đằng sau nỗi vui mừng khôn siết của cả một dân tộc trong ngày chiến thắng, chúng ta cũng thấy rất rõ những ánh mắt trẻ thơ mong ngóng sự trở về của những người mà được chúng gọi là cha, những vành khăn trắng trên đầu các chị, các em không ra trận nhưng cũng có thể được goi là Liệt Nữ khi đất nước được “Giải phóng rồi” Nhưng riêng họ thì lại vĩnh viễn mất đi một nửa giấu yêu, thiêng liêng nhất của mỗi một cuộc đời đó là: Máu xương da thịt của những người chồng thân yêu của họ.
Bài thơ ngắn, viết theo thể tự do, nhịp thơ hai – hai mạnh mẽ được viết ngay trong ngày chiến tháng 30 tháng tư năm 1975 của Xuân Hiểu như một sự tổng kết khắc nghiệt. nó nói lên cái giá của ba từ đơn giản “ Giải phóng rồi!” Nhưng nếu ta dừng lại ngẫm sâu thì quả là chẳng đơn giản chút nào. Thậm chí người đọc còn cảm thấy nghẹn ngào xúc động.
Ôi! Một “nhà thơ”không chuyên mà đôi lúc cũng tỏa sáng đến… ngỡ ngàng.
Tôi nghĩ! "Xuân Hiểu" là một người có tài khi anh cầm bút viết thơ.

                                                                           Xuân Ngọc

*Những chữ in nghiêng là lời của bài thơ

Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2013

Về thăm trường cũ

Tôi về trường mong gặp anh, em
Nhân ngày hội của thầy, cô giáo
Mà như thấy tiếng đàn khua dạo
Và trong lòng tràn ngập niềm vui.

Tôi về trường mong gặp anh, em
Mong gặp lại những người đồng chí
Những thầy, cô ngày đêm không nghỉ
Cho tiếng đàn ngân lên âm vang.

Tôi về trường mong gặp anh, em
Để giảm bớt ngàn lần nỗi nhớ
Ở nơi mới ngày đêm trăn trở
Như có lần thơ tôi viết lên.

Tôi định rằng viết một bài thơ
Để tặng lại những người đồng chí
Đang mải miết vì trò không nghỉ
Nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Vì có lẽ nào chỉ thầy văn
Hay người cô dạy môn toán học
Khi hết thảy mọi người khó nhọc
Chung dựng xây toàn diện nhà trường.

Nên đành dự định chẳng thành công
Có nghĩa là bài thơ không viết
Mà thay nó bằng lời tha thiết
Mong cùng xây toàn diện nhà trường.

                                      Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

Nét yêu

Môi hồng như trái chín
Răng trắng như ngó cần
Nhìn Em anh những muốn
Ôm hôn đến ngàn lần

                 Nguyễn Xuân Hiểu

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

Nặng lòng 

Vậy là trọn đêm không ngủ
Gọi Em có đến ngàn lần
Mong sao dịu đi nỗi nhớ
Nhưng không hề giảm một phân

Chẳng trách chẳng hờn ai cả
Sao lòng vẫn nặng Em ơi
Ai cũng bảo yêu là thế
Phải đâu riêng CHÚ ở đời

                               Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

     Giãi bày

Có đâu mà cháu nói bao
Làn phong thu vẫn rạt rào đó thôi
Sầu đong đã chót đong rồi
Buồn - Vui - Sướng - Khổ - Nổi - Trôi cũng đành
Tiếc rằng tóc chẳng còn xanh
Để làm trai, đúng cho thành là trai
Một còn chưa trọn, bảo hai
Nỗi oan này biết cùng ai giã bày
Yêu nhau lại bảo không hay
Biết làm chi nữa từ "rày" trở đi.

                                                                   Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

Làng quê đổi mới

Tao tác tiếng gà gọi sáng
Bình minh mỗi bước mỗi gần
Mặt trời vừa nhô khỏi đất
Ánh vàng đã loáng khắp sân.

Người người bước vào công việc
Trẻ em tấp nập đến trường
Các già giương giương đôi kính
Ngắm nhìn cảnh sắc quê hương.

Đó đây rền vang tiếng máy
Đỡ đần công việc nhà nông
Trâu bò nhẩn nha gặm cỏ
Không lo công việc dưới đồng.

Mấy chị “Tá điền” xuống ruộng
Ngồi trên xe máy tay ga
Máy móc thay người lam lũ
Ấm no đến với mọi nhà.

Làng quê không ngừng đổi mới
Nhà nhà thẳng lối vươn cao
Nước máy len vào ngõ xóm
Ngỡ như phố xá năm nào.

Dẫu vẫn còn nhiều gian khó
Như là để thử sức chơi
Mong Đảng mình luôn đổi mới

Cho nhà quê được đổi đời.

                            Nguyễn Xuân Hiểu