Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012


Nghĩ về Nguyễn Trãi

Mãi lấp lánh với trời Nam đất Việt
Ánh “Sao Khuê” dẫu muôn vật đổi dời
Như sách “Bình Ngô” không còn trên giá
Nhưng vẫn còn vang vọng mãi với đời.

Việc nhân nghĩa lấy yên dân làm gốc *
Cấp lương ăn khi giặc đã quy hàng.
Bữa cơm tướng nào kể chi dưa mắm**
Y phục quan đâu nài phải xêng sang***

Nhân – Trí - Đức ở cả trong trời đất
Tụ về đây đầy đặn một con người.
Hiềm một nỗi cùng sống trong nhân thế,
Tránh làm sao khi tạo hoá trêu ngươi.

Án đã trảm mộ phần không nơi yết,
Hồn phiêu diêu giữa dài rộng đất trời.
Máu oan nghiệt chẩy mãi trong nhân loại
Tự hôm qua và cho đến ngàn đời.

Góp một nén hương thắp cùng trời đất
Đặng nghĩa tri ân một bậc anh hùng.
Một “Kiệt Nhân” sống tận trung với nước,
Đã hoá thân vào trong cuộc sống chung.

Nguyễn Xuân Hiểu

Dựa theo ý thơ của Nguyễn Trãi:
* (Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân)
** (Cơm ăn kể chi dưa mắm; áo mạc nài chi gấm thêu)

Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012


Đùa với chị Hằng

Em cũng như bao người khác
Nhớ thương tròn khuyết đầy vơi
Mỗi tháng đôi lần lặn mọc
Nào khác chi ai  trên đời

Ai cũng gọi em là chị
Thế thì em biết lấy ai
Có cậu em nào dũng cảm
Nhờ người làm mối làm mai

Kẻo mai mốt về với đất
Tiếng mang chẳng lấy được chồng
Uổng một vòng đời nhan sắc
Buồn vui sắc sắc không không.

                            Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012


Em vào lớp một

Trường em thênh thang gió mát
Sen hồng ngào ngạt toả hương
Cây cừ xôn xao lá gọi
Nâng bước chân em tới trường

Nắng đầu thu vàng như kén
Gió heo may gọi chim về
Chúng em tung tăng đến lớp
Theo lời Ông Trống say mê

Tùng tùng! Tùng tùng! Vào lớp.
Tùng tùng! Tùng tùng! Ra chơi
Tùng tùng! Tùng tùng! Tan học
Nắng mưa không buổi nào vơi

Diệu kỳ bàn tay cô giáo
Viết lên con chữ O - A
Nhịp nhàng vỗ ra tiếng hát
Vẽ thành trời đất bao la

Ríu rít bạn bè cùng lứa
Từ khắp mọi miền về đây
Miệt mài gieo từng hạt chữ
Và mơ mùa về trên tay.

                                  Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012


Chiều Sa Pa

Lúa gối nhau xanh đến tận trời
Đào – Lan khoe sắc khắp nơi nơi
Trên cao ngàn mét rừng ngô biếc
Thác Bạc tấu vang khúc nhạc đời.

Xóm núi khuất dần khi chiều xuống
Thủng thẳng trâu về tiếng mõ buông
Thoảng như đâu đó từ xa lắm
Thánh thót vọng về mấy tiếng chuông.

Sa Pa trôi chậm về trong tối
Khi chưa kịp tắt khúc đàn môi
Bầy chim xao sác tìm bến đậu
Ai đó vừa reo điện sáng rồi.

Dường như tất cả còn lưu luyến
Muốn cho ngày tháng mãi còn nguyên
Để được nghe nhiều thêm chút nữa
Tiếng khèn trong hội hát giao duyên.

                                      Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012


                                     LƯU MỘT KIẾP ĐAU

Giữa vùng hồ núi mênh mông
Thương duyên Chàng Cốc - Nàng Công không thành
Kiếp duyên tình quá mong manh
Chút của  riêng  cũng  có giành  nổi đâu
Thôi thì! Hãy chết cho nhau.
Để lưu đời, một kiếp đau nhân tình.

Nguyễn Xuân Hiểu

    VIẾT DƯỚI CHÂN TƯỢNG ĐÀI TRẦN HƯNG ĐẠO

Hơn bẩy trăm năm trước
Cũng với thế đứng này
Khiến quân thu khiếp vía
Mà hồn lạc phách bay

Kẻ vùi thây đáy nước
Đứa chui ống thoát thân
Ai làm nên chiến thắng
Người trả lời: Nhân dân

Sẽ mãi còn chói sáng
Tên tuổi người anh hùng
Được dân tôn là thánh
Bởi luôn vì cái chung 

                       Nguyễn Xuân Hiểu  


Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012

Ý kiến phúc đáp:
Đọc "Ý kiến ngắn" của Bác Đỗ Đình Tuân sau khi tôi cho đăng bài "Qua cầu bãi Cháy". Tôi thấy quả đúng như vậy. Xin cáo lỗi và cảm ơn Bác ĐĐT và các bạn THƠ. Tôi sẽ xin lưu ý hơn ở các lần xuất bản sau.

Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2012


Tình yêu không có lỗi
Anh lại nhớ em
Hôm nào cũng thế
Ôi nhiều vô kể
Số lần
- Anh gọi
- Tên em.
Anh lại nhớ em
Hôm nào cũng thế
Ôi nhiều vô kể
Số lần
- Anh đọc
- Tương tư
Vậy mà sao em
Lại như chẳng biết
Hay cũng ngẩn ngơ
Cũng như ai đó
Thường buồn vu vơ.
Vậy mà sao em
Lại như không vui
Trách gì anh đó
Hay như còn nhỏ
Muốn anh dỗ dành
Vậy mà sao em
Lại như chạy trốn
Em định về đâu
Hay chăng như thế
Là làm khổ nhau.

Đừng hờn mà chi
Đừng trách mà chi
Tình yêu
- Đâu có
-  Lỗi gì
- Em ơi!

Nguyễn Xuân Hiểu

Tập nuôi gà

Về hưu dựng trại tập nuôi gà
Giống má tiền mình tự bỏ ra
Tối tối miệt mài lo cám bã
Ngày ngày quét dọn chẳng kêu la
Thoi đưa thoáng chốc đà ba tháng
Như có phép màu trợ giúp ta
Một lũ nhíp con giờ đẫy ký
Đang chờ lên đĩa đãi Người xa.

                            Nguyễn Xuân Hiểu

Ứ Ừ Ư
( Phỏng theo bài đầy tớ dân của Thanh Dạ )

Tớ là đầy tớ của dân
Chẳng cần góp vốn khỏi cần đầu tư
Chẳng cần kiểm toán kết dư
Chỉ cần tớ Ứ Ừ Ư là giầu

Nguyễn Xuân Hiểu

YÊN TỬ
Bồng bềnh đường lên cõi phật
Trúc Lâm đệ nhất trốn này
Trùng trùng mây bay Yên Tử
Vua – Sư vừa mới qua đây

Lớp lớp theo người lên núi
Tìm nơi soi lại chính mình
Tiếng chuông ngàn xưa ngân mãi
Hát về một mẫu Nhân – Sinh

                         Nguyễn Xuân Hiểu

       TÔI LÀ CON VỊT

Tôi như là con vịt
Biết bơi nhưng không tài
Nếu thi chạy việt dã
Luôn chỉ về thứ hai
Khi cần bay một tý
Chẳng ai dám bảo tồi
Có nghĩa biết nhiều thứ
Nhưng chỉ một chút thôi
Nhiều người khen tài quá
Không ít bảo dở hơi
Riêng ta thì vẫn thế
Lam làm và vui chơi
Không mơ thành kẻ sỹ
Cũng chẳng thích nghèo hèn
Biết nhân tình thế thái
Vui nhận lời Chê - Khen.

                      Nguyễn Xuân Hiểu

Quê tôi
Quê tôi lúa đồng xanh mướt
Quê tôi nhãn vải trắng đồi
Quê tôi bờ xôi ruộng mật
Kinh Thày uốn lượn sông trôi

Quê tôi có Huyền Thiên tự
Nơi ươm mầm phúc cho đời
Cùng với Trúc Lâm tam Tổ
Xây nền đạo phật nơi nơi.

Quê tôi có người thày giáo
Suốt đời tiết nghĩa thanh cao
Ngàn năm tiếng còn vang động
Thất trảm Người dâng ngày nào

Quê tôi có người tài đức
Được phong Quốc Phụ công thần
Bị oan thà rằng chịu chết
Không làm trái đạo trung quân

Quê tôi có người học sỹ
Giả trai để được đi thi
Giúp ba đời vua giữ nước
Chết còn cao tháp Tinh Phi

Quê tôi trên đường đổi mới
Thênh thang đường lớn xe vào
Ngõ xóm nay thành phố thị
Lối về san sát nhà cao

Ai về cho tôi nhắn gửi
Đôi lời của đứa con xa
Đau đáu nhớ về quê mẹ
Dâng thơ khoả nỗi nhớ nhà.

                                 Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2012

Cỏ xinh


Mình xin gửi đến  XÓM Tri Ân bài thơ đầu tiên với tư cách là thành viên chính thức của XÓM.
Bài thơ này mình viết cũng khá lâu rồi và nó có thể được coi như nhận thức sống của mình trên một số mặt nào đó của đời sống thực tại. Nếu có điều gì trái với bạn hữu thì mong được các bạn thông cảm!

Cỏ ơi sao Nàng xinh thế
Bất tận một màu non tơ
Cỏ xinh trong vườn thượng uyển
Cỏ xinh trên bãi bùn nhơ.

Cỏ rằng: Chúng em yếu ớt
Chẳng làm nổi việc gì đâu
Dâng đời chút màu xanh ấy
Chính là biết dựa vào nhau.

Dựa nhau để cùng nhau sống
Bất kỳ nơi đó là đâu
Vượt được mưa giông nắng hạn
Cũng là biết sống vì nhau.

                           Nguyên Xuân Hiểu