Nghĩ
về Nguyễn Trãi
Mãi lấp lánh với trời Nam đất Việt
Ánh “Sao Khuê” dẫu muôn vật đổi dời
Như sách “Bình Ngô” không còn trên giá
Nhưng vẫn còn vang vọng mãi với đời.
Việc nhân nghĩa lấy yên dân làm gốc *
Cấp lương ăn khi giặc đã quy hàng.
Bữa cơm tướng nào kể chi dưa mắm**
Y phục quan đâu nài phải xêng sang***
Nhân – Trí - Đức ở cả trong trời đất
Tụ về đây đầy đặn một con người.
Hiềm một nỗi cùng sống trong nhân thế,
Tránh làm sao khi tạo hoá trêu ngươi.
Án đã trảm mộ phần không nơi yết,
Hồn phiêu diêu giữa dài rộng đất trời.
Máu oan nghiệt chẩy mãi trong nhân loại
Tự hôm qua và cho đến ngàn đời.
Góp một nén hương thắp cùng trời đất
Đặng nghĩa tri ân một bậc anh hùng.
Một “Kiệt Nhân” sống tận trung với nước,
Đã hoá thân vào trong cuộc sống chung.
Nguyễn Xuân Hiểu
Dựa
theo ý thơ của Nguyễn Trãi:
* (Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân)
** (Cơm ăn kể chi dưa mắm; áo mạc nài chi gấm
thêu)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét