Có
một kiếp người
Có một cô gái nhỏ
Ngủ ngồi trong công viên
Ngay chỗ người qua lại
Giữa bạch nhật thanh thiên.
Nhà em ở đâu xa
Sao không về nằm ngủ
Mà chọn ghế công viên
Để làm nơi trú ngụ.
Đã lang thang mấy bữa?
Bao lần gặp gió mưa?.
Bao lần gặp gió mưa?.
Một kiếp người dài lắm
Chẳng biết em biết chưa?.
Tôi không biết tên em
Vì cũng không nỡ hỏi
Xót xa mấy vần thơ
Thay lời thương tôi nói.
Tôi mong trong giấc ngủ
Em mơ gặp được tiên
Người sẽ đưa em đến
Kiếp sống của người hiền
Để cho em cũng được
Giòn tươi như tháng năm
Cho kiếp người dâu bể
Chìm mãi về xa xăm.
Nguyễn Xuân Hiểu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét