Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

CÓ MỘT TÌNH YÊU

Đã bốn mươi năm chung sống với nàng
Từ những ngày đầu tên nhau chưa thuộc
Cưới được mười ngày lại đi cứu nước
Giặc Mỹ tan mới về với vợ hiền

Con của chúng mình nó cũng chẳng tin
Chuyện thật nói ra mà như cổ tích
Trải dọc đường đời biết bao thuận nghịch
Mỗi ngày qua lại thêm một chuyện đời

Cõi nhân sinh ai cũng có một thời
Thời của chúng mình cái thời khốn khó
Lấm lưỡi lam làm mà cơm chẳng có
Nên cứ quẩn quanh Cơm -  Áo - Gạo -Tiền

Nhưng thật may anh có được vợ hiền
Còn em được "đức ông" chồng tháo vát
Biết thương  quý nhau lúc bùi lúc nhạt
Xây dần dần cũng thành thất thành gia

Chẳng có gì chia cắt được đôi ta
Một tình yêu đẹp như trong cổ tích
Dù còn đó nhiều chông gai thận nghịch

 Để con cháu mình mai mốt nó phải tin

Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2014

ĐƯỜNG MƠ

Đã từng mơ ước bao ngày tháng
Hiển hiện giờ đây một con đường
Trẻ em nô giỡn ngoài ngõ phố
Các già buông gậy múa quyền thương

Ơn Đảng mở đường xây đời mới
Nhờ dân hợp sức vượt chông gai
Vững tay chèo lái con thuyền nhỏ

Vượt thác băng gềnh dựng tương lai

Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

MỪNG TUỔI MỚI
Đời ta thêm một trang mới nữa
Xin khắc vào tâm chữ phúc nhà
Sáu mươi lăm tuổi còn trai tráng
Tấc lòng chẳng thẹn với Ông - Cha
Những ước sánh vai cùng tuế nguyệt
Cùng mong giữ trọn nghĩa tao khang
Bốn cõi anh em đồng chí thuận
Bước tiếp đường vui "Nghiệp quan làng".

Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2014

MAY

Thơ phú dường như cạn vốn rồi

Lâu rày chỉ mở “log” xem thôi

Đang bí tìm vần đem nộp “mạng”


Vừa may vớt được một tứ trôii

                                Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

THẤY

Chiều rủ bạn đi dạo

Hy vọng được thơm lây

Nào ngờ vui chẳng thấy

Bỗng dưng buồn dâng đầy


Ngược hai chục cây số

Một mình phi như bay

Ngẫm sự đời khôn dại

Thấy! Một bài học hay.
                     
                      01102014

               Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

VÔ ĐỀ

“Yêu nhau bốc bải dần sàng

Ghét nhau đũa bạc cơm vàng chẳng xơi”

Ngàn xưa đã thế em ơi

Chắc ngàn sau vẫn như lời cổ xưa

Nhạt nhòa sớm nắng chiều mưa

Chẳng còn ưa, chẳng còn ưa thôi đừng
Ta về với ngãi người dưng

Để ta như thể chưa từng yêu nhau

Để giờ và mãi về sau


Không ai phải trải nỗi đau thất tình.

                                                Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014

DANH & TIẾNG

Tài năng không có mấy

Danh cứ muốn vang lừng

Bách nhân không thừa nhận

Thôi thì TA tự sưng


Như con “Ễnh Ương” vậy

Chẳng làm chi cho đời

Chỉ chờ dịp mưa xuống

Là “Uôm Uôm” kêu chơi.

                         
                     Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

LÀM TRỜI

Hàng chục ngàn khối nước
Được chứa trong hồ Tường
Đã lâu không mưa xuống
Đáy hồ nằm phơi sương

Lúa ngô mong nước tưới
Ngan gà tìm  chỗ bơi
Muôn loài ngóng thượng đế
Vạn vật chờ mưa rơi

Vậy mà như không biết
Cứ mặc nhiên hanh hao
Được làm trời sướng thật
Lỗi  vầy cũng chẳng sao
                                       Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Năm, 10 tháng 7, 2014

NHỮNG CON SÂU ĐẤT

Đồng quê lại vào vụ mới
Đất không ngơi nghỉ chút nào
Lúa xếp thẳng hàng ngay lối
Khắp trên ruộng trũng đồng cao

Nhỏ nhoi những con sâu đất
Góp gom sức mọn dâng đời
Nào cứ phải ai biết đến
Cũng không toan tính đầy vơi

Giống như người làm nông vậy
Mỗi năm đôi bận đến thì
Miệt mài cầy sâu cuốc bẫm

Đời ai biết đến mấy khi...

                                      
                         Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2014

ĐUỔI TÀU

Biết mà chẳng tránh nổi đâu
Đã là bản chất “Diều Hâu” rồi mà
Thay lông đâu dễ thay da
“Sói” thì sao khác được là “Sói” đây
Ngàn xưa và mãi sau này
 Muốn yên lại phải chung tay đuổi “Tàu”

                                                 Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Hai, 9 tháng 6, 2014

 Chích & Ông già

Con chim chích chích
Nỡ sa vào nhà
Đã mở hết cửa 
Sao mày không ra

Cứ quanh quẩn mãi
Hay không nhớ đường
Suốt ngày chích chích
Tao nhìn mà thương

Một ngày rồi đấy
Chẳng ăn uống gì
Chắc là đói lắm
Mau mà ra đi

Mẹ mày gọi đó
Có nghe thấy không
Xuống đây tao giúp
Không phải trả công

Đúng là trẻ nít
Sợ bị lừa sao
Đây lời danh dự
Của người tuổi cao

Đừng đắn đo nữa
Xuống ngay với tao
Đúng rồi; Thế! Thế!
Lại bay đi…Nào!.

                                                        Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014

Mùa về

Trải qua bao ngày mưa nắng 
Hạt vàng nay đã trĩu bông 
Tiếng máy reo vui khắp chốn 
Gọi mùa về với nhà nông
                          
                           Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014

Chớ chê

          Anh làm gì cũng giỏi
          Chỉ mỗi tội ít tiền
          Ai cũng khen “Giỏi lắm”
          Riêng Em bảo Anh điên
Anh điên vì có ít tiền
Nhưng không vậy đã thành tiên lâu rồi
Mà Anh chỉ muốn thế thôi
Nếu yêu xin chớ chê “Tôi” ít tiền
                                                                            
                                                                      Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Năm, 22 tháng 5, 2014

Mong đến ngày xưa

Có một thời chúng mình cùng nói
Sự có nhau đều rất thỏa lòng
Nhưng sao giờ lâu rồi không gặp
Mà hình như cũng chẳng ai mong

Ta không phải sống nhờ quá khứ
Nhưng nhớ câu “Duyên phận phải chiều”
Và vẫn vẳng bên tai đâu đó
Đã yêu nhau xin cứ yêu nhiều

Nên đôi lúc như người mộng mị
Mong bao giờ cho đến ngày xưa
Để lại được sống như đang sống
Không như giờ sớm nắng chiều mưa
                                 
                                 Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

Vận nước

Vận nước lại có cơ nguy biến
Muốn sống hòa cũng khó vậy ha?!
Lửa giặc đã đốt lên từ biển
Cùng vung gươm hướng tới Hoàng Sa
                                  
                                   Nguyễn Xuân Hiểu

Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2014

Vườn khuya

Vườn khuya im phắc phắc
Cho trăng giát bạc lên
Tấm voan hoa đen trắng
Như ai vừa bỏ quên

                            Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Tư, 7 tháng 5, 2014

Vịnh sen

Cây sen trông tựa cái ô
Dù sâu mấy nước cũng nhô được đầu
Đẵm mình trong những vũng sâu
Quả như cái bát xanh màu xanh sen

                                  Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

Xin ý kiến của các bạn “ Xóm TRI ÂN”
          Xuân Hiểu có 2 bài thơ “ Quan họ muộn về”. Một Cõu lạc bộ  nọ định chọn đăng một bài. Họ điện về hỏi mỡnh nờn chọn bài nào. Mỡnh xin chuyển “Cõu hỏi của họ” đến các bạn, nhờ cỏc bạn chọn hộ. Hoặc giả cỏc bạn cú thể sửa lại cho mỡnh được thỡ càng tốt.
           Mỡnh xin cảm ơn trước.

Quan họ muộn về "1"

Buông mùng con nhện giăng tơ
Trống cơm ai vỗ bây giờ lên vông
Tìm ai con sít lội sông
Đương nhiên mắc nợ tang bồng ai trao 
Đa đoan ai đã buộc vào
Duyên tình ai mắc, mắc bao duyên tình 
Một ngày dồn những ba sinh 
Dài ghê cái kiếp chúng mình ngu ngơ
Còn duyên chẳng hẹn chẳng chờ
Quẩn quanh chi, để bây giờ trách nhau
Mà rằng: Ai có lỗi đâu
Thôi thì... cứ kệ mái đầu pha sương
Thôi thì, cứ nhớ cứ thương 
Cứ yêu cho thắm, muộn đường vẫn đi
Giăng tơ con nhện nói gì
Trống cơm khéo vỗ mà chi hỡi nàng
Lội sông con sít đã sang
Nợ tang bồng, chót đã mang nợ rồi
Nàng về còn lại mình tôi 
Câu quan họ muộn rối bời dòng thơ

Quan họ muộn về "2"

Buông mùng con nhện giăng tơ
Trống cơm ai vỗ bây giờ lên vông
Tìm ai con sít lội sông
Trống cơm mắc nợ tang bồng ai trao 
Đa đoan ai đã buộc vào
 Giải xanh ai thả ai trao duyên lành
 Duyên xưa giăng nợ ba sinh
  Mờ sương khói để chúng mình lơ mơ
Còn duyên chẳng đợi chẳng chờ
Quẩn quanh chi để bây giờ trách nhau
Mà rằng: Ai có lỗi đâu
Thôi thì... cứ kệ mái đầu pha sương
 Đơn thân hai phía nhớ thương 
Lá ơi cứ thắm muộn đường vẫn đi 
Sá gì gió thổi triền đê 
 Trống cơm xin vỗ cả khi muộn màng
Lội sông con sít đã sang
Nợ tang bồng, chót đã mang nợ rồi
 Bão bùng  lúc nắng chiều  vơi
Câu quan họ muộn rối bời dòng thơ

Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014

ƯỚC

Kìa ai lăn lội thân cò
Kìa ai đơn bóng buồn lo một mình
Ước ao trong cõi nhân sinh
Cùng chung câu hát có mình có ta
Díu nhau vượt ải tuổi già
Diễn trò đôi lứa như là đang xoan
Đỡ nhau lúc phải lo toan
Bởi chưng cuộc sống đâu toàn vui thôi
Bọt bèo phận mỏng nổi trôi
Mốt mai ai biết rằng tôi thế nào
Nếu còn có chỗ để trao
Thì ai ơi hãy cùng vào trú thân

                                                                                                                                                        Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014

ĐÈN & QUAN

Cái bóng đèn sáng quắc
Khi có đủ điện năng
Cái bóng đèn tắt ngóm
Khi điện vào mãi tăng

Quan đương triều cũng vậy
Lộc tốt phải làm nhiều
Lộc nhận không biết chán
Sẽ có ngày quan tiêu
                 
                      Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

Mưa dầm xuân

Dầm dề chi mói mưa xuân
 Cứ miên man khắp đồng gần bãi xa
Ướt  mèm kìa những cánh hoa
Bướm ong cũng ngại chẳng qua chẳng về
Lê thê nối mãi lê thê
Dầm dề sao cứ dầm dề chưa thôi
Cũng may nắng đã về rồi
Nếu không vậy… Chắc quê tôi mất mùa

                          Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014

Mừng cháu đích tôn

Nhà thêm thằng cháu nội
Ông gọi là Gia Đăng
Ngọn đèn nhà ông tặng
Cháu cầm có sáng chăng?

Chỉ vì yêu cháu quá
Ông mong thầm thế thôi
Chứ lên người đâu phải
Chỉ vì tên gọi thôi.

Nên phải luôn cố gắng
Cả Cha - Mẹ - Ông - Bà
Đặc biệt là sức Cháu
May mới thành được hoa.

                     Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

Thêm một nhát buồn

Chẳng lẽ không còn gì để nhớ
Chẳng lẽ không còn gì mộng mơ
Chẳng lẽ cuộc tình như tranh vẽ
Nay đã thành đá cuội nằm trơ

Những tưởng không thể gì chia cắt
Khi yêu em và được em yêu
Có ai hay tình đời cũng nhạt
Như nắng hoàng hôn, chợ cuối chiều

Chắc anh chẳng còn chi hấp dẫn
Chắc lời yêu đã chẳng còn ngân
Nên em đến lần nào cũng vội
Và lối về thưa thớt bước chân

Cũng đành chẳng ép lài em nữa
Hãy đi đi đừng nuối tiếc gì
Mà còn có  gì đâu mà tiếc
Ngoài chút tình mê muội cuồng si

Mong đừng có lần nào dại nữa
Dấn thân vào mê trận tình yêu
Bởi nơi đó dữ nhiều lành  ít
Và vui thường chẳng được bao nhiêu

Chua chát quá em ơi! Thơ viết
Để cho ai hay để cho mình
Xin cho được góp thêm một nhát
Cùng người xưa " Chém kiếp duyên tình".

                                                Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

Đêm  nhớ 

Cả đêm trên đất Cẩm Giàng
Muốn sang mà chẳng biết sang nơi nào
Nhớ em! Ôi nhớ biết bao
Một mình thao thức hết vào lại ra
Chẳng hay em ở quê nhà
Có ao ước muốn người ta mau về
Một ngày sao cũng lê thê
Mong nhanh mãn việc để về với em.

                                   Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014

Đền Sinh Đền Hóa

Tương truyền ngày xưa Mẹ Đá
Hạ sinh nguyên soái Phi Bồng
Giúp dân dẹp yên giặc dã
“Về Trời” chẳng đợi lấy công

Tỏ lòng biết ơn Thượng Đế
Dân ta góp sức góp tiền
Xây lên Đền Sinh Đền Hóa
Đặng tri ân Người Cõi Tiên


                    Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

XUÂN

Mưa xuân giăng kín mặt sông
Mầm xuân trải khắp cánh đồng lúa xuân
Đường xuân nườm nượp nối chân
Hội xuân nao nức người gần bạn xa
Vườn xuân cây trái đơm hoa

Đời xuân rộn rã khúc ca xây đời

                       Nguyễn Xuân Hiểu

Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

Những điều vô lý
           ( I )
Có bao giờ cầm bút
Mà không biết viết chi
Có bao giờ muốn nói
Mà không biết nói gì

Có bao giờ nữa không
Khi còn mà như mất
Có bao giờ nữa không
Như hôm nay sự thật.

           ( II )
Tôi vẫn nghĩ tới trường
Nơi ấy lắm tình thương
Của anh em đồng chí
Ngờ đâu lòng vị kỉ
Đã lấn át mọi người
Cho lên họ chê cười
Một tình yêu bè bạn.

          ( III)
Mỗi ngày một bài thơ
Những vần thơ viết vội
Về nhanh như đêm tối
Vào lúc đời ngủ yên.

Chắc sẽ dài liên miên
Những vần thơ nóng hổi
Sầm sập về trong tối
Như đoàn người câm đi.

Tôi hãi những vần thơ
Dài liên miên - nóng hổi
Đến với tôi rất vội
Như chiều về đêm lên.

Tôi không muốn ngồi bên
Cây bút này lần nữa
Vì ngoài kia - Trước cửa
Thơ làm tôi thất kinh.

                  Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

Vô đề
       ( HAI )

Người xưa ai bảo "Du hành nhị"
Để đến bây giờ muốn có đôi
Lạ thay đi giữa trăm bè bạn
Mà ngỡ như là có một thôi
                 ***
Nàng đi một ngả, tôi một ngả
Chẳng muốn gần nhau, muốn nhìn nhau
Lạ thay khi vẫn bên em đó
Mà cuối cùng ta lại mất nhau.

                                   Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

           Vô đề
        ( MỘT)

Khi trời vắng gió
Cái quạt liền quay
Lòng anh vắng Gió
Cái gì làm thay.

Nhưng em muốn thế 
Cũng đành thế thôi
Chỉ xin cho được
Buồn riêng mình tôi.

Chỉ mong cho được
 buồn riêng mình tôi          


 Nhưng cứ muốn hỏi
Em ơi vì sao?!
Lại mang cây cảnh
Lên trồng đồi cao.

Nhưng cứ muốn hỏi
Em ơi vì sao?!
Trăm hoa không chọn
Lấy thông vận vào.

Kiếp thông buồn lắm
Toàn khóc đó thôi
Em mà như thế
Nát tan lòng tôi

Em đừng như thế
Nát tan lòng tôi.

                  Nguyễn Xuân Hiểu



Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014

Suốt đời yêu em

Khi anh ở bên em
Cuộc đời như trẻ lại
Do vậy mà mãi mãi
Anh muốn gần bên nhau

Để lại được nghe câu
Em yêu anh nhiều lắm
Để lại cùng say đắm
Ta trao tình cho nhau

Nhưng không hiểu vì sao
Cứ như là xa ngái
Nên anh mong trở lại 
Như ngày đầu có nhau.

Đừng trách anh em ơi
Chỉ vì yêu em quá
Nên đôi khi khác lạ                                       
Với lòng mình thế thôi.

Đừng trách anh em ơi
Lòng người thường khó mở
Duy một điều hãy nhớ
Suốt đời này yêu em.

                  Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Tư, 26 tháng 2, 2014

Nhớ

" Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ
Nhớ ai - Ai nhớ bây giờ nhớ ai
Nhớ người như nón nhớ quai
Như hình nhớ bóng, như ai nhớ mình"*

Năm xưa ai viết bài thơ nhớ
Ra ngẩn vào ngơ nhớ - Nhớ ai
Để nay ta đọc bài thơ ấy
Chẳng nhớ mà lây nhớ - Nhớ hoài.

* Thơ cổ

                               Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

Ân! Oán!

Dịu thơm hương đồng gió nội
Trắng tròn hạt gạo tám soan
Hiền thảo nét người duyên dáng
Giỏi giang công việc lo toan.

Một thời sống trong hoan lạc
Đắm say trong sự đủ đầy
Những tưởng trời còn ganh ghét
Ai ngờ cũng thế này đây.

Đã từng nói câu thề ước
Đi -  Ở giờ đều không xong
Vừa oán vừa ơn trời đất
Trách ai: Sống chẳng thật lòng?!

                         Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014

Tâm sự người đi

Không còn được nữa em ơi
Đó đây mà đã biển trời cách xa
Nhớ thương anh đến thăm nhà
Để nhìn để ngắm để mà đổi trao
Nhưng đâu có dễ đâu nào
Bao lần đến bấy lần vào lại ra
Tường cao cổng kín ngăn ta
Người thương vắng bóng thế là về không
Sáng đi mỏi mắt nhìn trông
Chiều về dõi khắp cánh đồng tìm Tâm
Xa trông thấp thoáng mừng thầm
Đến gần lại hóa ra lầm em ơi
Bao nhiêu bận mấy lần rồi
Em yêu có hiểu lòng tôi lúc này
Rộn bao kỷ niệm mê say
Nắng mưa bao buổi từ ngày gặp nhau
Từ câu chuyện nói ban đầu
Những bài thơ vẫn tươi màu mực đây
Cái hôn ngày ấy ngất ngây
Vẫn còn hiển hiện như ngày hôm qua
Còn nguyên gương mặt gương hoa
Thời gian đâu dễ xóa nhòa em ơi
Còn nguyên buổi đến nhà chơi
Hòn rồi vẫn bảo không đời nào cho
Còn trên xe khách tối mò
Tìm tay em năm em vò nát tay
Còn nguyên tất cả còn đây
Chỉ riêng mất hết những ngày cùng đi
Chia tay chưa nói được gì
Giờ trên trang giấy anh ghi vài lời
Nhưng sao tay mỏi dã rời
Người như rơi tõm mãi nơi hầm lò
Chẳng hay em có biết cho
Bài thơ anh phải ép gò từng câu
Ngổn ngang thương nhớ trong đầu
Nên thơ nghe cũng như rầu rầu thơ
Nhớ em nhớ cả trong mơ
Yêu nhau không dám ai ngờ vẫn yêu
Để nay sớm sớm chiều chiều
Thêm ngày xa lại thêm nhiều nhớ mong
Ước chi ta được sống cùng
Đi chung một ngõ về chung một nhà
Để cho mình đỡ nhớ ta
Để cho mãi mãi đến già bên nhau
Để anh khỏi phải tìm đâu
Để cho thơ khỏi nghe rầu rầu thơ
Để hôn không phải trong mơ
Mà hôn em thật như giờ hôn em
...
Ôi bài thơ viết ai xem

                                           Nguyễn Xuân Hiểu

Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014

Vờ
Có ai đang đi trốn
Lại mong bị tìm ra
Có ai không muốn gặp
Lại mong nhau đến nhà.

Thế mà! Lại có mới dơ
              Ấy là! Lúc bọn yêu vờ giận nhau

                                          Nguyễn Xuân Hiểu

Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014

Hoa sau tết

Cây đào bạc trăm bạc triệu 
Sau tết lá cành tả tơi
THẾ gì cũng xin dẹp lại
Đợi Lao Công đưa về trời

Rồi thì Hoa dơn - Hoa cúc
Lay ơn - Thược dược - Loa kèn
Hồng vàng - Hồng nhung - Hồng bạch...
Bây giờ cũng chẳng ai khen

Bỗng thấy thương hoa sau tết
Đâu rồi thế đứng kiêu sa
Đời hoa sớm tàn tối nở
Đương xuân mà đã vội già

                          Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014

MỘC LAN

Mộc LAN thân thẳng đứng
Lá ôm nhau không rời
Lá non như dao mác
Vươn thẳng lên chọc trời

Hoa LAN không sặc sỡ
Hương ngát vào trong đêm
Mỗi mùa hoa tàn lụi
Là lúc LAN sinh thêm

LAN như người quân tử
Gom nhặt hương cho đời
Khi hóa thân vào đất
Hương mới thơm khắp trời

                          Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Tư, 5 tháng 2, 2014

Cây lộc

Cây lộc tết em cho
Hôm nay vàng một lá
Nhưng ngọn vẫn non tơ
Giữa tháng giêng rét giá

Mong được như cây lộc
Cứ mãi mãi xanh tươi
Giữa bộn bề ngang trái
Và hiểm sâu lòng người.

                        Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Năm, 30 tháng 1, 2014

Chào Xuân Giáp Ngọ

Lây phây mưa bụi giăng kín núi
Quện với nồm đông trải khắp rừng
Muôn hoa lấp ló chờ xuân tới
Mọi nẻo thơm lừng khói bánh chưng

Thời khắc chuyển qua năm Giáp Ngọ
Rực trời bùng nở pháo bông reo
Vạn vật hân hoan mừng tết đến
Rạo rực lòng người cũng chuyển theo.

                                                Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014

Hành trình xuyên Việt
Chuyến đi xuyên Việt năm nay
Là kết quả của bao ngày chờ mong
Mới hay trên dưới đồng lòng
Thì việc khó mấy cũng xong thôi mà
Trên xe chạy bạn cùng ta
Ngồi ngâm nghi mới thấy là gian nan
Ngay từ khi mới họp bàn
Đã không ít ý thở than khó thành
Nhưng rồi cũng nhất trí nhanh
Góp gom nào chị nào anh chung vào
Một trăm một tháng chứ bao
Lương hiệu trưởng góp lẽ nào không xong
Ấy là mới thuận được trong
Còn bên ngoài lãnh đạo phòng phải lo
Bao lần dào đón, đắn đo
Lãnh đạo trên cũng đã cho xuất hành.
Ngày đầu xe chạy rất nhanh
Bên bờ Nhật Lệ yên lành giấc ngon
Ngay hai xe chạy vẫn bon
Đến sông Hàn nắng vẫn còn giữa trưa
Thời gian đâu để dư thừa
Bãi tắm Hoàng Hậu từ xưa đâu rồi?
Rủ nhau có bạn có tôi
Xuống ngay ngụp lặn một hồi thoả thê
Lên xe cùng bạn lại về
Tối cơm tập thể miễn chê được nào
Ngày ba xe lại tiếp vào
Qua Trung Trung bộ xôn xao lá dừa
Nha Trang bạn đón người đưa
Gió hiu hiu lạnh, nắng vừa mới nhen
Đó đây còn rực ánh đèn
Xe dừng trước cửa mời lên đủ đầy
Trưa cao nguyên mưa rây rây.
Mùa đông Đà Lạt giờ này sắp sang
Vượt mưa thu khách vội vàng
Thăm dinh Bảo Đại, thăm hang Ái Tình
Nhận tin dữ, Thái một mình
Bay về quê bỏ hành trình dở dang
Chia buồn gửi chút hoa tang
Gác tình riêng lại vội vàng lên xe
Vũng Tàu dừng lúc trưa hè
Âm vang biển hát từng nghe đã nhiều
Biển mênh mông đến bao nhiêu
Lăn tăn sóng nói bao điều yêu thương
Ngày năm xe lại lên đường
Tây Ninh gọi khách bốn phương tụ về
Bà Đen đẹp đến say mê
Thăm Bến Dược nhớ lời thề hy sinh
Bao máu xương thế hệ mình
Viết lên trang sử thắm tình nước non
Tối khuya mới tới Sài Gòn
Ngủ qua đêm để mai còn đi xa
Tiền Giang ngày sáu ta qua
Cầu Mỹ Thuận đẹp như là giấc mơ
Qua Vĩnh Long đến Cần Thơ
Phà sông Hậu nối đôi bờ Hậu Giang
Trời mây sông nước mênh mang
Quện vào cho cảnh sắc càng lên thơ
Cà Mau phía trước đang chờ
Hàng tiêu binh đước đã giơ tay chào
Sáng bẩy xuồng chất lượng cao
Đưa ta đến sát mốc rào Quốc Gia
Ngắm nhìn biển rộng bao la
Mới quen mà đã như  là thân thương
Lại chia tay, lại lên đường
Hành trình còn đó nhiều phương đang chờ
Ngược ra nghỉ lại Cần Thơ
Lại qua phà nối đôi bờ Hậu Giang
Cái Bè nặng nghĩa đa mang
Thời gian ít cũng vội vàng xuống thăm
Chợ trên thuyền đã bao năm
Thăm miệt vườn ngỡ ta nằm chiêm bao
Đất thơm dâng trái ngọt ngào
Chim về tụ hội xôn xao gọi bầy
Sài Gòn ta lại về đây
Tháng năm chan chứa nắng đầy vai xinh
Trưởng đoàn thông báo lịch trình
Nghỉ trong khách sạn Thanh Minh ba ngày
Độc Lập xưa Thống Nhất nay
Sáng sớm mai ghé dinh này ta thăm
Mới rồi đã mấy mươi năm
Tiếng bom còn vọng đêm nằm đó sao?
Búa rền đóng cọc lò cao
Khoan thai tiếng nhạc xen vào ngân nga
Đầm Sen ngày chín ta qua
Suối Tiên đẹp tưa như là Suối Tiên
Khách thăm từ khắp mọi miền
Bước vào đây mọi ưu phiền hết ngay
Bến Nhà Rồng cũng gần đây
Chợ Bến Thành có một ngày dạo chơi
Ga Sóng Thần cũng đến nơi
Thanh Đa nghỉ lại nhận lời bạn khao
Tình quê chan chứa dạt dào
Chia tay để lại biết bao ân tình
Sáng mười ba mới bình minh
Lên xe tiếp tục hành trình về quê
Chọn một ngày chạy mải mề
Khi hoàng hôn xuống xe về Quy Nhơn
Khó tìm nơi cảnh đẹp hơn
Núi xanh hoà với xanh rờn biển xanh
Đèn đường vàng tựa vàng chanh
Như con rồng lượn giữa thành phố yêu
Tiếc thay chẳng ở lại nhiều
Ngày mai còn đó bao nhiêu dặm đường
Sáng mười bốn từ mờ sương
Xe ngoan lại tiếp lên đường trở ra
Quảng Ngãi chẳng mấy đã qua
Hết Quảng Nam lúc ấy là giữa trưa
Thời gian vượt Huế vẫn thừa
Đến Đông Hà phố vẫn chưa lên đèn
Động viên nhau chạy cố lên
Ra Đồng Hới sẵn sức bền sá chi
Sáu trăm cây nữa đáng gì
Còn một ngày nữa ta đi sẽ nhàn
Sáng mười lăm sương chưa tan
Tiếng nói cười đã râm ran một vùng
Lịch còn một bữa cơm chung
Hẹn trưa nay buổi cuối cùng chia tay
Khi xe chạy được nửa ngày
Đường về nhẩm tính từ đây đã gần
Lệnh ban đoàn tạm dừng chân
Giữa Ninh Bình phố mấy lần lại qua
Ít phút sau tiệc dọn ra
Hân hoan khách dự như là  mừng công
Chuyến đi chừng đã thông đồng
Ai ai cũng thấy trong lòng thảnh thơi
Mười lăm ngày học mà chơi
Thơ ngân tiếc chẳng đủ lời để ngân
Nôm na ghép vội mấy vần
Lược ghi theo mỗi bước chân hành trình
Khen chê đành mặc - Thơ mình
Sinh ra ai cũng muốn xinh muốn giòn
Tiếc là trí lực cỏn con
Nên thơ phú cũng ép bòn vậy thôi
Chuyến đi đã kết thúc rồi

Cất bút nghiên để ta ngồi ngâm nga.

Nguyễn Xuân Hiểu

Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014

Vui xuân nhớ tết buồn xưa


Tiếng khóc thương cha

Tám mươi ngày gánh hai nỗi thương đau
Bác ruột mất sau đó cha ruột mất
Chưa già lắm nhưng cõi đời lật đật
Đã đem đi cuộc sống của hai người.

Trong đau thương con khóc chẳng thành lời
Cứ âm ỉ trong trái tim nhỏ máu
Thế là hết nơi con thường nương náu
Mỗi khi con gặp giông tố đường đời

Riêng với con tuổi tác đã lớn rồi
Thời gian chắc sẽ dần khép lại
Duy có điều hẳn là mãi mãi
Đàn con nghèo xoa xác nhớ thương cha.

Nhớ từ khi chúng con mới sinh ra
Nhà ta nghèo nên quần sơ áo mảnh
Thương bố mẹ suốt một đời gồng gánh
Mà cuối cùng cơm vẫn chửa được no.

Bố mẹ nghèo nhưng con chẳng thể cho
Cũng lận đận thân cái cò cái vạc
Tháng tám đói ăn ngày ba ngơ ngác
Phận con hèn không dám nói điều sang.

Chỉ hận đời sao còn lắm trái ngang
Không san sẻ cho bao người lam lũ
Sao cứ để như ngàn năm xưa cũ
Mà có phải đâu đức mọn tài hèn.

Nên công cha nghĩa mẹ chửa kịp đền
Đã vội tắt cả bóng tùng tiếng hạc
Để nên nỗi lòng con nay tan tác
Mỗi khi ngồi trước các bữa cơm ngon.

Con hứa rằng dù trí lực cỏn con
Cũng gắng gánh cả gia đình bươn trải
Cho hôm nay và dài lâu mãi mãi
Như mẹ cha mong muốn được phúc nhà

Mong mẹ cha vun vén sự thuận hoà
Trên bảo dưới nghe thảy đều cố gắng
Không đùn đẩy khi công to việc nặng
Để cả nhà cùng hưởng chữ  bình an

                                          Xuân Đinh Sửu 1997
                                      Nguyễn Xuân Hiểu